[MTTSLTCTH]Chương 6: Nếm thử

I'm sorry. {Demian.}

Một lần nữa lại được nhìn thấy Kiều Hán Chương nằm an tĩnh trên giường bên, Kiều Nam phút chốc ngẩn ngơ, tựa như hơn mười năm đấu tranh trong mạt thế đều chỉ là cơn ác mộng đêm qua.

Thở một hơi thật dài, Kiều Nam miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi hộ lý xoa bóp cho Kiều Hán Chương, sau đó thì yên lặng ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn người nọ xoa bóp thân thể thúc đẩy máu tuần hoàn cho Kiều Hán Chương.

Kiều Hán Chương chỉ lớn hơn Kiều Nam mười tuổi nên từ nhỏ hai cậu cháu đã rất thân nhau. Bà ngoại Kiều Nam từ lúc cậu còn rất nhỏ đã qua đời, ông Kiều Nam lại bận… công tác, có thể nói Kiều Hán Chương là do một tay chị mình nuôi nấng.

Thời điểu mẹ Kiều Nam qua đời, Kiều Hán Chương quả quyết bỏ qua cơ hội du học. Đối với việc hai người thân nhất đều ra đi, dù Kiều Hán Chương có đau buồn đến cỡ nào, vẫn cắn răng cùng cháu ngoại còn nhỏ tuổi này chống đỡ.

Đến mấy năm trước Kiều Hán Chương dựa vào nghiên cứu thuốc được người ta trọng dụng, lúc này hai người mới từ từ khá giả hơn.

Đáng tiếc nửa năm trước lúc Kiều Hán Chương ra ngoài thì bị xe vận tải tông phải. Xe vận tải từ trên đường núi lao xuống, chủ xe chết ngay tại chỗ. Kiều Hán Chương ngồi trên xe khác tuy may mắn kẹt lại ở hàng rào bảo vệ, nhưng xe va vào hàng rào vẫn khiến ba người tử vong, Kiều Hán Chương bởi vì chỗ ngồi trong xe nên vớt được một cái mạng, nhưng đại não vẫn chịu va đập nghiêm trọng.

Sở nghiên cứu mà Kiều Hán Chương đang công tác kiên quyết phủ nhận bọn họ phái anh đi, nói rằng đây là hành vi do cá nhân quyết định nên từ chối thanh toán bất kì khoản chi phí chữa bệnh nào. Kiều Nam tức thời biết rõ là Kiều Hán Chương bởi vì việc công mới ra ngoài, nhưng không đưa ra được bằng chứng thuyết phục, chỉ có thể mặc cho người bên sở nghiên cứu trợn mắt nói dối.

Người chủ xe vận tải là một người đàn ông độc thân cao tuổi, ngoại trừ một ngôi nhà ở nông thôn thì không còn gì khác. Công ty bảo hiểm vì thế mà bồi thường rất ít tiền, nhưng với phí dụng của Kiều Hán Chương thì như muối bỏ biển.

Vì để níu giữ lại tính mạng của Kiều Hán Chương, Kiều Nam chẳng những xài hết tiền gửi ngân hàng mà còn cả tiền tích cóp khổ cực mấy năm của Kiều Hán Chương, lại đem thêm căn hộ đang ở của mình cho nhà môi giới định giá.

Nhưng là nhà môi giới lúc ấy cũng nhìn ra cậu cần tiền, vì thế vài người tới mua đều giao dịch với cậu một cái giá rất thấp. Kiều Nam biết nhà môi giới cùng người mua đã ngầm thỏa thuận gì đó với nhau, nhưng cậu thực sự không có sức lực để lo thêm việc này mà thời gian cũng không cho phép, tình trạng của Kiều Hán Chương không thể không quản, cậu mặc dù tức giận nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Mà bán nhà đi thì có nghĩa là ba người bọn cậu sẽ không còn nơi để ở. Vậy nên một bên cậu gạt Triệu Đông Bân tìm một căn hộ mới, một bên lại liên hệ với nhà môi giới hi vọng có thể tăng thêm giá đất.

Triệu Đông Bân không biết nghe được tin tức từ đâu, lặng lẽ đi tìm nhà môi giới kia, chẳng những rút lại tin đăng bán lại còn đem người kia trừng trị một trận.

Sau đó lại tự thân tới làm khuân vác cho một cửa hàng tạp hóa của gia đình kia, rồi trực tiếp đem tiền tiết kiệm được gửi vào thẻ Kiều Hán Chương.

Đến khi Kiều Nam biết được thì sự việc đã rồi. Chỉ là tuy bảo vệ được tính mạng của Kiều Hán Chương, người cũng không một lần nào tỉnh dậy nữa.

Bệnh viện cũng hết giải pháp đối với ca này, cho ở lại một thời gian ngắn, sau cũng kiến nghị đem bệnh nhân về nhà an dưỡng.

Tiền tiết kiệm đã gần hết, vì phải kiếm sống nên Kiều Nam cũng không có khả năng chăm lo cả ngày cho Kiều Hán Chương, hơn nữa điều kiện ở nhà cũng kém hơn bệnh viện.

Kiều Nam làm khảo sát điều kiện ở một vài viện điều dưỡng, thấy điều kiện ổn giá cả cũng hợp lý. Cuối cùng, cậu quyết định đem Kiều Hán Chương đến viện điều dưỡng ở thành phố phía Bắc.

Kiều Nam vẫn tin tưởng rằng sẽ có cách làm cho Kiều Hán Chương tỉnh lại, nhưng không thể để cho Triệu Đông Bân dốc toàn bộ vốn liếng cưới vợ, vì vậy trong thời gian rảnh vẫn liều mạng kiếm tiền.

Trước đây nghe nói căn hộ được thực thi chính sách di dời có thể kiếm được khoản bồi thường và một cửa hàng nhỏ, Kiều Nam hưng phấn đến mấy ngày không ngủ được.

Vốn quyết định đem cửa hàng giao cho Triệu Đông Bân, mình thì lấy khoản bồi thường, đem chú đến bệnh viện trị liệu mà có người bảo cho là có tỷ lệ cao sẽ khôi phục thần trí người thực vật.

Đáng tiếc mạt thế tới, tất cả nỗ lực của Kiều Nam thành bọt biển, cậu còn mãi mãi mất đi hai người thân nhất này.

Nếu không phải oán hận vẫn chống đỡ cậu, Kiều Nam tưởng bản thân đã sớm chết đi rồi.
Hít mũi một cái, suy nghĩ Kiều Nam trở về, đúng lúc hộ lý cũng xoa bóp xong, chào Kiều Nam một tiếng rồi đi ra.

Kiều Nam ngồi bên giường Kiều Hán Chương, nhìn gương mặt gầy gò của cậu rồi đỏ mắt.

Tưởng tượng đến khi mạt thế gần đến, Kiều Nam lại vội vàng lấy lại ý chí.

Hơn mười năm không gặp Kiều Hán Chương, ngày hôm nay ngoại trừ tới thăm người cậu chỉ còn tồn tại trong trí nhớ này, Kiều nam còn muốn kiểm tra tình huống thân thể của cậu mình một chút.

Chiếu theo bộ công pháp cậu tu luyện, mọi sinh linh trên thế gian đều do Huyền, Minh hai khí này đại biểu, mà trong mỗi cơ thể của sinh vật đều vận hành hai khí Huyền, Minh này theo cách riêng.

Một khi kết cấu vận hành mất trật tự, khí tức vận hành cũng sẽ hỗn loạn theo, hoặc bởi vì điều kiện nào đó mà minh khí tải vào quá nhiều, sẽ xuất hiện hiện tượng mục nát, thất bại, khô héo, ốm đau, không điều chỉnh thì cuối cùng sẽ dẫn đến cái chết.

Kiều Nam muốn nhìn tình huống cụ thể của hai khí Huyền, Minh trong cơ thể Kiều Hán Chương, theo suy đoán thì sẽ không khác với ghi chép trong chú giải. Chỉ là phải cứu chữa như thế nào, cậu phải từ từ tìm hiểu.

Liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, Kiều Nam nhớ rõ có khoảng chừng bốn giờ sẽ không có hộ lý đến quấy rầy.

Đứng dậy khóa cửa, Kiều Nam trở lại ngồi bên giường Kiều Hán Chương, điều chỉnh tư thế sao cho thật thư thái, rồi nhẹ cầm một tay của Kiều Hán Chương, chậm rãi nhắm mắt lại vận chuyển công pháp trong cơ thể.

Từng sợi nhỏ của hai khí Huyền, Minh dần tạo thành năng lượng, tiến vào trong cơ thể Kiều Hán Chương. Nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc, Kiều Nam đã phải nhíu mày.

Cảm giác như là sa vào vũng bùn hôi thối, Kiều Nam nhịn không nổi phải nhíu chặt chân mày. Công pháp vận chuyển trong cơ thể cậu mặc dù không vì cảm giác ứ đọng mãnh liệt này mà đình chỉ, nhưng sợi năng lượng thăm dò trong cơ thể Kiều Hán Chương lại đi vào bế tắc.

Kiều Nam bắt đắc dĩ dừng lại ở chỗ cũ trước, rồi tăng tốc vận chuyển công pháp.

Dần dần cậu cảm giác được vũng bùn này thật ra là hai khí Huyền, Minh đang đan xen nhau một cách hỗn loạn. Theo sự vận chuyển của công pháp của cậu, từng mảnh nhỏ trong cơ thể Kiều Hán Chương hỗn loạn vô cùng,nhưng trong đó lại có khí tức cực nhỏ của Huyền Minh bám qua sợi năng lượng của cậu.

Cảm giác sềnh sệch xung quanh từ từ giãn ra, Kiều Nam cắn răng lại tiến thêm một ít.

Khí tức Huyền, Minh trong thân thể Kiều Hán Chương không có rời khỏi sợi năng lượng mà Kiều Nam đưa vào thăm dò, mà vẫn bám vào sợi năng lương ấy, chậm rãi kéo ra theo công pháp cậu vận hành.

Kiều Nam biết đó là một hiện tượng tốt, khí tức vận hành trong cơ thể Kiều Hán Chương trở nên trật tự, có nghĩa là thân thể anh đang chuyển biến tốt hơn.

Chỉ là hiện nay Kiều Nam chỉ có thể kéo rất ít khí tức Huyền Minh, mà khi khí tức ấy bám vào càng nhiều, Kiều Nam thâm nhập cũng càng trắc trở.

Cậu giống như là động cơ của đầu tàu, với sự gia tăng của toa tàu, tốc độ đi sẽ chậm lại, mà cuối cùng lại không thể không ngừng tiến tới.

Trợn to mắt, thân thể Kiều Nam khẽ run như đã tiêu hao hết sức lực. Thu lại từng sợi năng lượng đang kéo theo khí tức hỗn loạn cua Kiều Hán Chương, trong nháy mắt Kiều Nam chỉ thấy trước mặt trắng xóa.

Chờ tới khi cảm giác này thối lui, cậu nhìn đồng hồ, thế mà đã qua hết ba tiếng.

Thở dài, Kiều Nam cảm thấy tuy là có thể lấy công pháp chữa trị thân thể cho cậu mình, nhưng nghĩ lại trước khi mạt thế đến có thể hồi phục thân thể cậu mình như cũ, vẫn là một nan đề không nhỏ.

Đặc biệt là kết cấu não bộ rất phúc tạp, tình huống cụ thể hiện tại cậu không có cách tra xét khác, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Buổi trưa lúc hộ lý tới thực hiện xoa bóp cho Kiều Hán Chương, Kiều Nam giúp đỡ rót nước mặc quần áo, đến khi hộ lý rời đi cậu mới lê bước chân nặng nề về nhà.

– Kẹp kẹp nè-
Tác giả:
Lăn lộn cầu xin mọi người ghé xem… xin cảm ơn các bạn yêu dấu, hôn nhẹ.

 

One Reply to “”

Leave a comment